Lấy cô tôi phí một đời trai

Lấy cô tôi phí một đời trai
                   
Anh chỉ vào mặt tôi mà rằng: “Lấy cô, tôi phí đời trai, biết thế này thì đừng cưới”.
Tôi không nói một lời nào, cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Cảm xúc trong tôi không còn nữa, hoặc nó đã quá chai sạn, đã đông cứng khi đứng trước người đàn ông này rồi.
Đúng là hôn nhân không như ta nghĩ, nó không giống như lúc còn yêu nhau. Ngày yêu đương, anh hứa hẹn trên trời, dưới biển. Anh bảo anh yêu thương tôi nồng nàn, muốn quan tâm chăm sóc tôi cả đời và sẽ biến tôi thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Thật ra, tôi không còn trẻ để mơ mộng vào những câu nói đó của anh nhưng chí ít, tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi là chân thành.
Ai cũng bảo, lúc yêu thì như thế, nhưng lúc cưới nhau về, mọi thứ khác lắm. Tôi biết vậy nhưng nếu có thay đổi thì cũng còn lâu, lo xa làm gì. Cứ nghĩ như vậy, tôi vui vẻ, không bao giờ suy nghĩ về những điều tiêu cực giống như người ta cảnh báo nhiều. Tôi chỉ biết yêu anh hết lòng, hết dạ và cũng nhận tình cảm của anh trao cho mình. Chúng tôi kết hôn…
Tình yêu trọn vẹn của một cuộc hôn nhân hạnh phúc chỉ được có 2 năm. Sau những khó khăn về kinh tế, vật chất, anh bắt đầu thay lòng. Anh đi chơi, tôi hay nổi cáu, vì anh mắc cái bệnh nhiệt tình với bạn bè. Cứ ai gọi là anh cũng đi, còn đi thâu đêm, suốt sáng. Có khi anh còn gọi cho tôi xin ngủ lại nhà bạn với lý do, say rượu quá không về được. Nhiều lần vì lo cho chồng, tôi đã bắt xe tới tận nhà bạn anh để đón anh về trong tình trạng say khướt, người nồng nặc mùi rượu.
                   
Ai cũng bảo, lúc yêu thì như thế, nhưng lúc cưới nhau về, mọi thứ khác lắm. Tôi biết vậy nhưng nếu có thay đổi thì cũng còn lâu, lo xa làm gì. 
Anh mắc cái bệnh ham vui, cứ có rượu bia là vui hết mình. Anh không nát kiểu mấy ông nghiện rượu nhưng có ai chúc là anh không từ chối. Anh cứ uống tới bến, bảo bạn bè mấy khi gặp nhau mà không nhiệt tình, người ta trách cho. Nên cốc rượu nào được mời là anh uống sạch. Có khi đi với anh, tôi phải đứng ra đỡ cho. Uống nhiều tôi không cấm nhưng còn xe cộ, đường xá đi lại, mưa gió, người có rượu chẳng phải rất nguy hiểm sao.
Tiền lương hàng tháng, tôi bắt anh đưa quá nửa. Vì tôi không muốn anh lao vào nhậu nhẹt, rồi lại sĩ diện trả hết tiền. Tôi muốn anh phải có trách nhiệm với gia đình, vợ con. Như thế, sau này có con cái, chúng tôi mới lo được cho con có cuộc sống bằng bạn, bằng bè. Nhưng anh nói, chuyện gì thì chuyện chứ chuyện kinh tế là phải sòng phẳng. Dù là tiền nong, lương lậu của ai có thì người ấy tiêu, sau có con thì tính sau.Tôi đã nói với anh một trăm lần nhưng anh bảo tôi lắm chuyện, có vui tí cũng không cho vui. Anh không muốn tôi bận tâm nhiều tới cuộc sống của anh. Anh cho tôi là người vợ ghê gớm, quản thúc anh.
Tôi mang chuyện đi nói với bố mẹ anh, mẹ anh giận lắm. Vì bố mẹ anh vốn không ưng mấy người bạn của anh. Họ toàn là những người chỉ biết ăn nhậu, chẳng được tích sự gì. Tôi cũng không hài lòng về chuyện, cả tháng trời anh không vác mặt về nhà tôi, thăm bố mẹ vợ. Trong khi tôi tháng về vài lần. Anh coi gia đình tôi không ra gì. Tôi hỏi tại sao anh lại thế, trước đây yêu tôi anh khác, mà giờ sao lấy nhau rồi, anh lại trở mặt. Anh bảo yêu là một chuyện, cưới là một chuyện, còn bảo tôi đừng có mơ mộng viển vông.
                   
Nói rồi, anh xách hành lý đi, không biết là đi đâu nhưng anh dọa, sẽ đi cả tháng, không thèm nhìn mặt vợ. 
Tôi quát tháo om sòm. Trước tới giờ, tôi chưa thấy ai lại sòng phẳng chuyện tiền nong với vợ mình. Ngay một xu anh cũng đưa cho tôi, tôi đi làm và chỉ biết tiêu tiền của mình. Nói đi nói lại anh vẫn vậy, anh chỉ chìm trong cơn say. Với anh, bạn bè là trên hết, vợ con chưa là cái gì.
Có hôm, anh bắt tôi phục vụ bạn anh, nấu nướng cho gần chục người trong đội bóng của anh tới nhậu. Tôi không nói gì, cũng đi làm. Nhưng trong bữa ăn, anh uống hết chai này tới chai khác. Anh bảo tôi đi mua tới 5 chai rượu vodka loại lớn mà vẫn chưa thôi. Tôi ức chế, bực dọc. Khi anh nhờ tới lần thứ 6, tôi đứng lên quát giữa nhà: “Các ông uống vừa vừa thôi, uống lấy vui, uống gì lấy say khướt. Tôi ghét nhất là mấy người say sưa tối ngày, ở nhà tôi thì đừng có say”. Tôi quay sang chồng, chỉ tay vào mặt chồng: “Ông thích uống, tự đi mà mua”. Nói rồi, tôi đi một mạch lên gác, vào phòng của mình, kệ mặc họ. Sau hôm ấy chúng tôi cãi nhau to.
Anh ta đã tát tôi một cái như trời giáng. Anh bảo tôi: ‘Tôi thật ân hận vì đã lấy cô, lấy cô tôi phí cả đời trai. Từ hôm nay, không vợ chồng gì nữa. Tôi cũng không ở cái nhà này nữa, cô thích làm gì thì làm, viết đơn ly hôn đi, cô xúc phạm tôi được, xúc phạm bạn tôi là tội không thể tha thứ. Tôi không chấp nhận người vợ như cô’.
Nói rồi, anh xách hành lý đi, không biết là đi đâu nhưng anh dọa, sẽ đi cả tháng, không thèm nhìn mặt vợ. Tôi cũng lo lắng quá, nhưng giờ không biết nên làm thế nào. Thực sự tôi quá nóng vì mắng bạn anh nhưng sức chịu đựng có hạn. Anh cứ như con sâu rượu, tôi làm sao chịu được. Giờ tôi không biết xoay thế nào. Nếu xin lỗi anh thì anh ta sẽ lấn tới. Còn nếu không, có lẽ chúng tôi sẽ ly hôn thật.

Theo dõi tác giả

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

E Tám

Chồng như khách trọ miễn phí trong nhà

E Tám

Tôi trả thù chồng bằng ngoại tình

E Tám

Sự thật đắng lòng của vợ tôi

E Tám

Không mặc gì đi ngủ chồng không thích

E Tám

Trả giá vì sống ở đất nhà vợ

E Tám

Vợ phẫu thuật đẻ con xấu ma chê quỷ hờn

E Tám

Chồng em về rồi,mình chia tay nhé!

E Tám

May quá chồng vô sinh