Em đi dự đám cưới người mình yêu

Tô thêm màu son đỏ vào bờ môi, em mím môi thật chặt cho lớp son lan đều. Nhưng dường như em còn mím môi vì một cảm giác xót xa tồn đọng trong lòng.
Em đi dự đám cưới người mình yêu

Vậy là em và anh đã thành 2 người xa lạ
Sáng nay thức dậy, em trở mình, nheo đôi mắt để đón tia nắng đầu tiên hắt vào song cửa. Bình minh! Một ngày mới lại đến, vẫn giống như thường ngày nhưng hôm nay với em nó thật đặc biệt. Sẽ là một ngày em khép lại những nhớ nhung và nuối tiếc. Mãi mãi, tình yêu của anh và em sẽ được gọi tên bằng hai từ “Kỉ niệm”. Ngày anh chính thức thuộc về…một người con gái khác.
Em hơi mệt mỏi để nhấc mình dậy khỏi chiếc giường êm ái. Em vốn không phải là kẻ lười biếng nhưng trong một ngày như hôm nay, em có cảm giác mình trì trệ. Giá mà em có thể không đến, có thể nằm ở nhà và khóc đến sưng vù đôi mắt. Nhưng làm sao em có thể làm như vậy. Người khác sẽ cười chê em, họ sẽ nói em thất tình. Và quan trọng hơn cả là anh sẽ buồn. Anh sẽ thấy chạnh lòng khi nhìn trong số đông những người khách đến dự…không có bóng hình em. Em tin là như vậy. Em không muốn mình đáng thương trong mắt mọi người, không muốn anh buồn vì em và không muốn cô ấy nghĩ rằng, em là kẻ thua cuộc. Vì thế, em cần phải tới!
Người ta sẽ dễ dàng quên một mối tình, kể là một mối tình sâu sắc, một mối tình kéo dài quá lâu đi chăng nữa nếu người ta thực sự không còn yêu. Nhưng với em và anh, em tin rằng giờ đây có một thứ tình cảm vẫn đọng lại trong tim mỗi khi nhớ về nhau 
Em mặc lên người chiếc váy mà anh từng khen em đẹp. Lặng ngắm mình trong gương, vẫn nét mặt ấy, con người ấy nhưng nụ cười của em ngày hôm nay không còn rạng rỡ như thủa nào. Cũng đúng thôi, chia tay một mối tình kéo dài ngần ấy năm với một người con gái thì khó lòng bắt họ cười như thể chưa từng có nỗi đau nào trước đó. Em thấy mình mừng vì còn cười được, nhất là trong một ngày như hôm nay.
Tô thêm màu son đỏ vào bờ môi, em mím môi thật chặt cho lớp son lan đều. Nhưng dường như em còn mím môi vì một cảm giác xót xa tồn đọng trong lòng. Vậy là những hiểu lầm, những tiếc nuối, những giận hờn vu vơ sẽ mãi mãi là quá khứ mất rồi. Ngày hôm nay, em có hối hận cũng đã muộn màng. Vậy là em phải đối diện với một thực tế: Anh sẽ không còn là của em!
Em tin không chỉ em mà cả anh cũng chưa quen được với cảm giác này dù đôi lần mình cố thử hình dung về nó kể từ ngày em và anh chia tay. Gần 4 năm yêu nhau, biết bao mộng tưởng, hoài bão, biết bao viễn cảnh tương đẹp vẽ ra cho tương lai hai đứa vậy mà giờ đây mọi dự định thành dang dở. Anh sẽ thực hiện những điều anh ao ước với một người con gái khác không phải là em. Còn em, em sẽ cặm cụm để tìm cho được người đàn ông thuộc về mình để cùng xây tổ ấm. Cảm giác này, khó có thể gọi tên phải không anh?
Anh đã là chồng của một người con gái khác (Ảnh minh họa)
Người ta sẽ dễ dàng quên một mối tình, kể là một mối tình sâu sắc, một mối tình kéo dài quá lâu đi chăng nữa nếu người ta thực sự không còn yêu. Nhưng với em và anh, em tin rằng giờ đây có một thứ tình cảm vẫn đọng lại trong tim mỗi khi nhớ về nhau, chỉ khác là từ giờ, cả anh và em không còn được gọi nó là tình yêu nữa. Dứt khoát là không được! Cũng chính bởi thế mà mình chưa thể hình dung được người sẽ đi cùng mình suốt chặng đường đời phía trước lại không phải là người mình đã từng yêu.
Không thể gọi chúng mình là hai kẻ chán nhau vì chúng mình đều biết tình yêu đó vẫn còn tồn tại. Nhưng khi người ta có quá nhiều sự khác biệt, có quá nhiều những lần giận hờn vô cớ thì chia tay là cách bảo toàn tình yêu đó ở trạng thái đẹp và đáng trân trọng nhất có thể. Cho tới giờ, ai đó hỏi em rằng lí do bọn mình chia tay là gì em cũng không trả lời được. Có lẽ vì cả em và anh đều muốn để cho người kia được sống thật với cá tính và con người mình. Em và anh đều có cái Tôi quá lớn, vì thế, mình chấp nhận buông tay để tình yêu này không làm một ai đó không còn là chính mình.
Kể từ khi chia tay anh, em vẫn nghĩ sẽ có một ngày anh tìm đến em và nói rằng: “Em thật ngang bướng khi giận lâu đến vậy”…Nhưng đã không có ngày đó…Em vẫn nghĩ chia tay lần này chỉ là một cuộc giận dỗi kéo dài…Vậy mà anh đã ra đi thật sự. Lần gặp lại em là khi anh không còn nhìn vào mắt em, không còn gọi em bằng những từ trìu mến và đưa cho em tấm thiệp hồng. Để ngày hôm nay, em sửa soạn đi đám cưới…của người mình yêu!

Theo dõi tác giả

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

tinh-yeu-gioi-tinh

Những cô gái ham lấy chồng…Hà Nội

tinh-yeu-gioi-tinh

Bồ của chồng ngang nhiên đến nhà sống

tinh-yeu-gioi-tinh

Vừa chia tay, bạn gái ngủ với người mới

tinh-yeu-gioi-tinh

Tôi trót dại làm hai chị em có bầu

tinh-yeu-gioi-tinh

Bồ của chồng ngang nhiên đến nhà sống

tinh-yeu-gioi-tinh

Tôi chửa với ai,bồ hay chồng?

tinh-yeu-gioi-tinh

Vừa cưới 1 tuần tôi muốn li hôn

tinh-yeu-gioi-tinh

Cưới xong chồng sống với người đàn bà khác